Archive for the ‘THƠ MỚI’ Category
Posted by phanxuansinh trên Tháng Chín 29, 2012
nước mắt em
khi dòng nước mắt em
rơi xuống từng giọt nhỏ
ta lặng người đứng ngó
sao lòng thấy quặn đau
như chân bước qua cầu
quẩn quanh nhìn nước chảy
chim non còn bay nhảy
trên khóm trúc vui đùa
nước mắt em chợt vừa
lăn trên đồi hoa mộng
gió đong đưa lồng lộng
ngây ngất trái tim ta
em ngủ trong tay ngà
hay em vừa thức dậy
nước mắt em còn chảy
chờ khăn ta lau khô
đứng trong cõi hư vô
em hiện thân thánh thể
qua một thời dâu bể
em chính người, ta yêu
trong đôi mắt đăm chiêu
bóng em vờn trong gió
tay ta lùa trên cỏ
tìm một chút bình yên
mang trong người nỗi niềm
chợt vui như ngày hội
thì em ơi đừng hỏi
đi về đâu bây giờ
hãy sống như còn thơ
che đi dòng nước mắt
thoa phấn hương lên mặt
che đi chút buồn riêng
em, cô gái ngoan hiền
mà lòng đang mở rộng
để ta vào trú ẩn
hạnh phúc tỏa quanh đây./
28/9/2012
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Chín 15, 2012
trên đồi hoa
ta khóc Kiều một đoạn đời
truân chuyên đổ xuống, nghẹn lời trách than
ta khóc em chuyện bẻ bàng
chôn vùi giữa chốn hồng nhan mịt mờ
ta còn đây một vần thơ
tặng nhau chỉ để bên bờ nhớ nhau
chuyện xưa như nước qua cầu
thì thôi xin giữ lấy câu ân tình
làm chim muông dậy bình minh
hót cho nhau khúc tận tình nhớ thương
em về tô lại phấn hương
xóa tan đi khúc đoạn trường năm xưa
lòng ta trãi rộng cho vừa
ôm em vào mộng, đong đưa vỗ về
thơ ta đọng chút tái tê
ru em ngủ giữa bến mê đời nầy
em nằm yên gác đôi tay
trên đồi hoa mộng cỏ cây lặng lờ
Houston, 15/9/2012
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tám 26, 2012
giấc mơ của người
em yêu dấu,
khi ta nhận ra nụ cười của em trên môi
rạng rỡ và tươi tắng
cũng chính là lúc
em rời xa
khi ta nhận ra lòng em rộn rã
tiếng hát em hớp hồn được ta
cũng chính là lúc
em quay lưng bước vội
ta hụt hẩng giữa muôn trùng tiếc nuối
ta ước muốn như Thanh Tâm Tuyền:
“ôm em trong tay
mà đã nhớ em ngày sắp tới”.
.
em như một lòai chim
ghé qua ngứa cổ hót chơi vài tiếng
rồi bay xa ngàn trùng
tiếng hót cứ quấn quýt bên ta
như thỏ thẻ mời gọi
làm thế nào phải hôn được em
phải cắn rát môi em
cho hả
thôi hãy ngủ yên
nếu cần
cứ tưởng tượng
tay ta sẽ vút ve trên người em
vổ nhẹ trên lưng em
hay xoa bóp trên nhục phần cơ thể
để giấc ngủ chìm trong mộng mị
khi bước vào giấc ngủ
em mơ được thấy
hạnh phúc quanh quẩn đâu đây
đó chính là thiên đường
hãy trân trong giữ lấy.
25/8/2012
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tám 22, 2012
ngày nhớ em
ngó quanh tìm không thấy
em như chim bay đi
vờn qua trong chớp mắt
như một loài thiên di
ta ngồi trong thiền định
chờ từng phút từng giây
ngỏ đời toang mở rộng
mà em thì cứ bay
hoa trong vườn héo úa
lòng ta như cháy khô
chờ tay em vuôn xới
để tình vươn lên cao
em mang tới hơi thở
phả vào ta giấc mơ
đẹp như trang cổ tích
ngây ngất kẻ dại khờ
phải chăng em phù thủy
biến hóa che mắt ta
lòng nầy cứ lịm chết
mà em vẫn cứ xa
chưa một lần tay nắm
chưa một lần hôn nhau
tưởng chừng tình đã thắm
trong phút dây nhiệm màu
xa em rồi mới thấy
tiếc mãi một vòng ôm
tay chân như thừa thải
cựa quậy vào khoảng không.
Houston, 17/8/2012
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Bảy 26, 2012
CHIM SÁO KHÔNG CHỊU SANG SÔNG
Ai đem con Sáo sang sông
để cho con Sáo sổ lồng bay xa.
Ca Dao.
ta đứng ngó mà lòng rũ rượi
không qua sông Sáo cũng bay xa
ta tiếc một đời em phận bạc
một đời ứng với số tài hoa
chim bay mãi có hồi mỏi cánh
khi dừng chân, lá không còn xanh
dưới chân mình cỏ cây tàn rụi
tóc pha sương mà mộng chửa thành
khi em tới, thấy lòng ấm lại
sao con Sáo không chịu sang sông?
nên tiếng hót đượm mùi oán trách
em khiến ta chìm lặng trong lòng
đời vẫn trôi theo từng biến loạn
không sang sông, Sáo muốn chờ ai?
nắng sắp tắt phía sau ngọn núi
để từng đêm ôm giấc mộng dài
sao ta không gặp em ngày đó
để bây giờ thèm tiếc sắc hương
có phải em hẹn từ lúc trước
nên chi gặp nhau là lẻ thường
cám ơn bài ca em hát tặng
em về bên đó, lời chúc vui
con Sáo vẫn là con Sáo ấy
để lại trong ta chút ngậm ngùi
Houston, đêm 17/7/2012
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Bảy 18, 2012
CHIM SÁO TRONG VƯỜN TA
bao năm tình đã ngủ say
lửa như đã tắt những ngày chờ mong
bỗng dưng em đánh động lòng
mang chi chim sáo vang trong cõi nầy
tiếng em dìu dặt bên tai
“về đây nghe..” giọng hát đầy trong ta
vườn như trổi dậy nở hoa
lòng như trổi dậy thiết tha với người
em đi bỏ lại nụ cười
bỏ ta đứng sững bên trời lặng câm
đời như những ngọn sóng ngầm
vỗ bên bờ chút thăng trầm với nhau
ai mang chim sáo đi đâu?
mà nay tiếng hót đượm màu nhớ thương
giọng em còn chút vấn vương
lặng nghe như khúc đoạn trường năm xưa
nhìn nhau lòng rũ cơn mưa
tình như đã chết chợt vừa dậy lên
bao năm chờ tiếng hát em
thỏa lòng bay khắp giữa thềm phù hoa
cám ơn em để trong ta
chút hương thoang thoảng lời ca ngọt ngào
tiển đưa nhau vẫy tay chào
mà nghe lòng chạnh lên cao nỗi buồn
em đi như mạch suối tuôn
chảy tràn qua những ngạnh nguồn nhánh sông
môi em còn thắm vết son?
vẽ giùm ta lại chiếc hôn tạ từ
Houston, ngày 17 tháng 7 năm 2012
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Bảy 16, 2012
BÀI CA THẤT CHÍ
trong muôn ngàn cổ lục
không thấy ai còn ghi
thì trách chi phận bạc
để tình gió cuốn đi
bước chân đời vấp ngả
giữa mờ mịt điêu linh
trăng còn treo trên giá
vàng vỏ đong đưa tình
như một thanh kiếm rỉ
chống giữa thềm chợ đời
tráng sĩ đành ôm hận
nhìn theo bóng mây trôi
gió thổi tung đời mạt
chén rượu nghiêng nỗi sầu
kê môi đành nuốt cạn
chớp mắt đời trôi mau
giữa đầy đặc chướng khí
ngửa mặt nhìn trăng soi
chỉ thấy mờ hư ảo
rượu cay đọng trên môi
không vỗ gươm mà hát
không lang thang trên đường
ngồi đây bên chén rượu
rủ lòng đau tận xương
đời ta ai hiểu được?
ray rức nát tâm can
tình đi như trốn chạy
người đi như biệt tăm
ngày rời Tổng Y Viện Duy Tân
(10 tháng 7 năm 1972)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 17, 2012
chiều trên sông vắng
em còn nhớ không?
buổi chiều ngồi trên bờ sông
nhìn những con thuyền lờ lững trôi
anh hôn em
chiếc hôn làm vang động chiều tịch mịch
và nó cũng làm vang động lòng anh
vốn dĩ đã trầm khuất
anh gọi thầm
em yêu dấu
chiều hôm nay
anh cũng ngồi đó
trên chiếc ghế đá một mình
sóng cứ vỗ
thuyền cứ trôi
nhìn thân gỗ mục lênh đênh
anh tự hỏi
có bao giờ em trở lại?
Đà Nẵng, ngày mất em 1970
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 9, 2012
tiếc thầm
mấy chục năm tiếc số phần
yêu em thì đã nằm trong hình hài
tháo tung dây buộc ngăn hai
thì ra lại cũng lở hoài mối duyên
mấy chục năm tiếc con thuyền
thả trôi theo những cơ duyên bồng bềnh
mà sao chẳng chút bình yên
sóng xô gió tạt giữa triền tử sinh
mấy chục năm tiếc cho mình
hụt hơi theo những cuộc tình dở dang
cứ đeo đuổi, tách hai đàng
cứ yêu thắm thiết, tình sang trang rồi
mấy chục năm tiếc chỗ ngồi
chờ ai đến muộn bồi hồi nhớ thương
em đi bỏ quyên con đường
bỏ ta ngồi lại vấn vương bên lòng
Tổng Y Viện Duy Tân, 12. 7. 1972
(những bài thơ tìm lại khi về VN 2008)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Hai 24, 2012
gửi người yêu dấu
chiều qua, thấy em ta nhìn sững
nắng hắt, quanh co sáng ngõ về
chờ ai? đôi mắt long lanh thế
dấu mặt tay bưng chiếc nón che
em của người. Sao ta lẫn quẩn
gót chân dẫm nát lòng ta đau
em có chút gì như mời gọi
để ta rạo rực trong bể sầu
đã biết em qua như gió thổi
tình cũng tan nhanh theo khói mây
mà sao ta vẫn chìm dưới đáy
để biết tình tan trong men say
Sài gòn, tháng 7 năm 1975
(những bài thơ tìm lại khi về VN năm 2008)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Hai 19, 2012
KHI YÊU, THƠ LÊN TIẾNG
khi yêu
tôi muốn chọc thủng em
trướn lên cho em nghẹt thở
thế nhưng tôi tìm không thấy chỗ nào
để tôi thực hiện điều đó
trên thân xác em
chọc thủng trái tim em?
đó là cách diểu cợt của mấy cha thi sĩ miệt vườn
muốn làm dáng với mấy cô thôn nữ
muốn rờ vú con gái
mà tay thì xoa trên vú của mình
để tự thấy sung sướng
nghiền ngẩm tưởng tượng
mình đang bay lên chín tầng mây
chọc thủng đôi mắt em
đó là cách của mấy tay phù thủy chữ nghĩa
hô hoán chơi trò ảo thuật
giống như một thứ sơn đông mải vỏ
ngón tay đâm không thủng tờ giấy
mà vẫn cứ lừa dối mình
bằng những bùa phép
để tìm cảm giác
như con vật đến mùa động đực
còn tôi
một loại thất phu thô lổ
yêu ai tôi đè đầu hôn đại
đôi khi lãnh chuổi chà lên đầu
lúc đó thơ mới bắt đầu lên tiếng./
Houston, ngày Valentine 2012
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Mười 19, 2011
LỜI GIÁO HUẤN CHO CON GÁI
“hôm qua con đi chợ về
gặp thằng phải gió nó đè con ra
con sợ nên con không la
nó đem nó đút cái mã cha nó vào…”
Ca dao
(Thay cho lời mẹ dặn dò con gái)
tiên sư cha cái thằng “phải gió”
nó làm gì con phờ phạc thế nầy
cái “mã cha” nó, có bịt vàng, nạm ngọc
mà mẹ thấy con bủn rủn chân tay
nầy con gái ngây thơ của mẹ
con đã giữ được truyền thống gia đình
dù có đau cũng nghiến răng nhịn nhục
chỉ rên nhè nhẹ cho nó khỏi khinh
nên nhớ đừng kêu la làng nước
chẳng có ai giúp gì được con đâu
lại làm rách việc, thêm lời dị nghị
làng trên xóm dưới trì chiết với nhau
phải siết mạnh cho nó không kịp thở
cho nó phải sợ gái quí nhà ta
thằng phải gió gặp con “quỷ cái”
nó phải lạy dài như đứa trúng tà
con gái mẹ phải trên cơ tất cả
chúng nó giở mòi, ta ứng phó ngay
đời có mấy khi gặp được của lạ
ta phải ra tay nhanh, tranh thủ đêm ngày
con phải có ngón nghề ứng phó
dạy cho mấy thằng phải gió biết thân
con gái nhà ta trong ngoài đủ món
nó phải khóc dầm dề trước lúc kề gần
lời giáo huấn nầy con phải ghi nhớ
chớ để thất truyền cho uổng công lao
bao nhiêu đời mẹ truyền con nối
ghì chặt cương ngựa, mà nhảy với trăng sao
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Chín 15, 2011
LỤC BÁT CHO NGƯỜI
giữ cái đã không còn
đi về nhớ sợi tóc em
dính trên gối chiếc lòng thêm gợi tình
ngại đêm mộng mị lặng thinh
ta khua thêm nhịp trái tim rộn ràng
để em tĩnh giấc ngó sang
chăn xiên lối lệch ngở ngàng tình trôi
bây giờ tình đã xa rồi
em như một cánh chim trời biệt tăm
qua đường
qua đường ngó lại chỗ đi
ta thương ta đã thầm thì với ai
ngại chi lòng ngắn tình dài
nên con phố đứng gác hoài trăm năm
nhìn ta qua nỗi thăng trầm
để con mắt cứ đăm đăm với người
mà lòng thì cứ nghẹn lời
giữa con đường chắn ngăn đời cách xa
khuất mặt
em là người của hôm qua
mà hôm nay vẫn thiết tha với lòng
ta lặng yên nỗi chờ mong
đứng nghe sóng vỗ ngời trông dáng người
phải chăng xa cách phương trời
mà như ngọc thể sáng ngời đâu đây
nhìn quanh chỉ thấy trời mây
lòng ta đã chất thêm đầy sót xa
Houston, 7/2012
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Chín 6, 2011
LỜI GIÁO HUẤN CHO CON GÁI
“hôm qua con đi chợ về
gặp thằng phải gió nó đè con ra
con sợ nên con không la
nó đem nó đút cái mã cha nó vào…”
Ca dao
(Thay cho lời mẹ dặn dò con gái)
tiên sư cha cái thằng “phải gió”
nó làm gì con phờ phạc thế nầy
cái “mã cha” nó, có bịt vàng, nạm ngọc
mà mẹ thấy con bủn rủn chân tay
nầy con gái ngây thơ của mẹ
con đã giữ được truyền thống gia đình
dù có đau cũng nghiến răng nhịn nhục
chỉ rên nhè nhẹ cho nó khỏi khinh
nên nhớ đừng kêu la làng nước
chẳng có ai giúp gì được con đâu
lại làm rách việc, thêm lời dị nghị
làng trên xóm dưới trì chiết với nhau
phải siết mạnh cho nó không kịp thở
cho nó phải sợ gái quí nhà ta
thằng phải gió gặp con “quỷ cái”
nó phải lạy dài như đứa trúng tà
con gái mẹ phải trên cơ tất cả
chúng nó giở mòi, ta ứng phó ngay
đời có mấy khi gặp được của lạ
ta phải ra tay nhanh, tranh thủ đêm ngày
con phải có ngón nghề ứng phó
dạy cho mấy thằng phải gió biết thân
con gái nhà ta trong ngoài đủ món
nó phải khóc dầm dề trước lúc kề gần
lời giáo huấn nầy con phải ghi nhớ
chớ để thất truyền cho uổng công lao
bao nhiêu đời mẹ truyền con nối
ghì chặt cương ngựa, mà nhảy với trăng sao
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tám 19, 2011
NGƯỜI LÍNH GIÀ, BÊN KIA.
hơn ba chục năm mới trở lại quê nhà
ngồi uống rượu bên lề đường với thằng bạn cũ
thằng bạn, chỉ thích uống rượu đế
thói quen mỗi ngày, chìu bạn tôi chơi luôn
rượu đế thì không thể uống suông
phải có chút đưa cay làm mồi nhấm nháp
tôi tính gọi mồi thì hắn đưa tay ra cản
chờ một tri kỷ.. uống mới ngon
một ông già, tay xách bọc ny-lon
thịt chó, mắm tôm. Xề vô ngồi cạnh
ông tự giới thiệu mình là “lính Việt Công”
bạn nhậu mỗi ngày với thằng bạn tôi
ông cười nói oang oang như chỗ không người
ăn uống thì thôi.. rất trần tục
tôi quên mình, xăn tay nhập cuộc
bữa nhậu hả hê sảng khoái vô cùng
một phút trầm tư, tôi nghĩ mông lung
hình như ngày xưa khi còn lính trận
tôi cũng thuộc tay chơi bạt mạng
phong độ kiểu nầy tôi thấy rất thân
sau vài ly, ông nhìn tôi từ đầu tới chân
anh là ai? thấy quen quen như gần gủi
tôi trả lời ông , xin thưa tôi là thằng “lính ngụy”
xưa kia…có lần tôi nhắm bắn trật ông
ông cười ha hả hèn chi thấy quen
mình là lính chuyên nghiệp,
mà “dở ẹt’ nghề xạ thủ
bữa nhậu nầy tràn ly vẫn chưa đủ
tôi với ông đều là thứ lính dân chơi
cuộc chiến qua, như một tấm tuồng đời
thấy chúng nó bắn đâu trúng đó
bắn tan xác nhân dân,
bắn tanh bành đất nước
vẫn chưa thỏa được lòng tham
bữa nhậu thịt chó đơn sơ mà thấy ngon
chẳng cần chi cao lương mỹ vị
mấy chục năm sống trên đất Mỹ
tôi thèm bữa rượu như hôm nay
người lính già bên kia chiến tuyến, gật gù say
tôi thầm cám ơn viên đạn, anh em tôi bắn trật
nên ông còn sống sót cùng tôi đối ẩm
chúng tôi nghẹn ngào chia xớt nỗi lòng nhau
tôi với ông hai thằng lính, hai đầu nỗi đau
mà không thể giúp gì nhau được
thấy nụ cười của ông hiền như Phật
tôi mới hiểu ra rằng: tri kỷ như thế nào..
tri kỷ, dĩ nhiên không cần kẽm gai hàng rào
thì sá chi một lằn chiến tuyến
sau một cuộc nồi da xáo thịt
cuộc tranh hùng chẳng có thắng thua.
Houston, tháng 6/2011.
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Bảy 21, 2011
MỘT CÁI ĐẠP
LÀM RUNG CHUYỂN LÒNG NGƯỜI
khi bạn xuống đường
chính là lúc thay mặt cho Tổ Quốc
đòi hỏi một sự công bằng
vũ khí trang bị cho mình
là lòng yêu nước
với trái tim sôi sục
hắn đạp trên mặt bạn
cũng chính là hắn đạp lên tổ quốc
những loại người nầy
sẳn sàng bán đứng nhân dân
quỳ lụy trước kẻ thù
nhưng tàn độc với người anh em
đem cái ác gieo rắc lên mọi miền đất nước
hắn đạp trên mặt bạn
cũng chính là hắn đạp lên mồ mả tổ tiên
đạp lên những người banh gan xẻ thịt
quyết giữ từng tất đất
chính chúng nó
toa rập với kẻ thù
dày xéo trên quê hương
đày đọa bao nhiêu người yêu nước
toàn là những thứ mặt trơ máu lạnh
mang trái tim của loài quỷ
ngồi trên đầu thiên hạ
vơ vét tận xương tủy đồng bào mình
hắn đạp trên mặt bạn
cũng chính là hắn đạp trên mặt của nhân dân
đạp lên những người yêu chuộng tự do
quyết tâm bảo vệ đất nước
chính chúng nó
bán đứng biển đảo
cho bọn Tàu Ô
để giữ vững chiếc ghế ngồi chắc nịch
những đòn thù quất lên đầu những người xuống đường
không một chút nương tay
ra oai dụng võ
với người dân thế cô, kiệt lực
hắn đạp trên mặt bạn
cũng chính là hắn đạp lên quyền làm người của nhân loại
thế giới trông thấy cảnh nầy
chúng nó phanh thây bạn cho hắn đạp
tất cả đều sửng sờ
tim như ngưng đập
chân tay rụng rời
bạn ơi
bạn lãnh một cái đạp
mà làm rung chuyển cả đất nước
làm đau cả thế giới loài người tiến bộ
đứng bên ngoài đất nước
tôi thét lên khàn cổ
thay cho anh em trong nước
bị bịt mồm bịt miệng
PHAN XUÂN SINH
(chiều 17/7/2011. Tin và hình ảnh trên BBC. Bốn người “phanh thây” một người biểu tình chống Trung Cộng để một Công An
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Bảy 1, 2011
ước mơ của một tên tàn tật
Phan xuân Sinh
ở chiến trường như đứa ngu ngơ
nên đạn tìm ta một lần đón ngã
máu không về tim nên xối sả
xui xẻo một lần thành đứa cụt chân
khi tỉnh giấc hồn dạ bần thần
ta vĩnh viển làm tên vô dụng
ngó xuống bàn chân xưa đã mất
ta điếng người, tàn cả một đời trai
vẫn còn nghe tiếng đạn réo bên tai
cứ mỗi đêm lên cơn kinh động
người đuổi giết người như say máu
tỉnh giấc ngó quanh vã mồ hôi
chiến trường sao cứ mãi sục sôi
cứ mãi xé tanh bành đất nước
hòa bình, hòa bình sao chưa thức?
nối lại giùm ta, dịu bớt cơn đau
chống nạn, như câu hát Phạm Duy
ta đi thăm mọi miền đất nước
mặc dù chiếc thân nầy tàn tạ
vẫn còn thoi thóp trái tim người
ta cứ mơ sẽ có một ngày vui
nhìn được sự hồ sinh quê cũ
thăm mộ Má, một lần cũng đủ
vì bao năm chiến sự lan tràn
*
ta nằm đây mà lòng dạ hoan man
Tổng Y Viện Duy Tân sao nhộn nhịp
trực thăng tải thương xuống lên không kịp
anh em ta đêm nay có đứa ta đi
Tổng Y Viện Duy Tân 16/6/72
(Những bài thơ cũ tìm lại khi về quê nhà 2008)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 11, 2011
XUỐNG ĐƯỜNG
sáng nay
những người trẻ của Sài Gòn-Hà Nội, xuống đường
những khẩu hiệu được hô to
những nắm tay đưa cao
tưởng chừng như đạp tan
tất cả những chướng ngại
nghiền nát
những vật cản trở.
bổng nhiên tôi lạnh người
những gì họ làm hôm nay
người khác hưởng lợi
cũng như ngày xưa
tôi đã qua một thời như thế
một thời xuống đường
làm rách toan đất nước
một thời xuống đường
di hại
đến hôm nay
đứng bên ngoài
nhìn về cố hương
thương hại cho những bầu nhiệt huyết sôi sục
nếu không có lợi cho họ
làm sao người ta để yên
cho các em
bày tỏ ý chí của mình
nếu không có lợi cho họ
thì các em sẽ bị đè bẹp
như Thiên An Môn
thương quá
các em của tôi
Houston, ngày 5 tháng 6 năm 2011
(ngày Hà Nội-Sài Gòn xuống đường chống Trung Quốc)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 27, 2011
TIẾNG GỌI HỒN TIỀN KIẾP
nghe như có tiếng ai gọi
giữa sâu thẩm mênh mông
tiếng gọi đã từng đánh thức tâm can
xé tan màn đêm u tịch
xoáy sâu vào lòng người
như mũi nhọn chọc thủng trái tim
rách toan lồng ngực
đâ mấy mươi năm trời vẫn còn vang vọng
em có nghe chăng?
sông núi tả tơi, người người lẫn trốn
tiếng gọi rợn người kia từ đâu?
bên kia bờ vực hay trong lòng người
dưới hố sâu hay giữa đời thường nhật
tiếng gọi hồn tiền kiếp
ta đã lẫn trốn tới đây
giữa đám Mỹ đen, Mỹ trắng
chạy bằng marathon, đường dài hun hút
vẫn không tránh được
tiếng gọi kia
đánh thức ta giữa giấc ngủ nửa đêm
đuổi bắt ta bằng đôi mắt của tên sen đầm
tra trấn ta bằng đôi tay loài quỷ
cưởng bức ta bằng cuộc làm tình ép buộc
và em như người chúng nhân, miễm cười
mấy chục năm ta lăn quay
tiếng gọi kia có lúc lơi, có lúc dồn dập
là tiếng uất ức
của người thân nghẹn trong cổ họng
là anh em đồng đội banh xác trên chiến trường
la cuộc chạy loạn chết dọc đường
là tù nhân khổ sai trong trại cải tạo
và nhiều, nhiều vô kể
không làm sao kể siết
như cực hình của chúa đóng đinh trên thập tự giá
tiếng gọi hồi tiền kiếp
này em,
làm sao em hiểu được
tiếng gọi kia
thôi thúc trong ta
ngọn gió có thể đổi chiều, bật tung gốc rễ
vẫn không xua đi tiếng gọi ghê hồn
vang dội trong lòng ta
những tiếng kêu vô vọng
đánh thức ta trong giấc ngủ
trôi lềnh bền trên căn phần nhục thể
làm rợn da người
tiếng gọi hồn tiền kiếp
Oakland, tháng 3 nam 1992
(trích từ Cung Ngữ)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 27, 2011
NGÀY TRỞ LẠI QUÊ NHÀ
ta bàng hoàng nhìn lại quê xưa
những cận cảnh xóa mờ trí nhớ
chiều bến sông có gì chia cách
nước lặng lờ ngoảnh mặt làm ngơ
vẫn nơi đây một thuở mong chờ
bước chân em nhẹ nhàng trên sỏi
nghe như nát cõi lòng nhung nhớ
chiếc hôn đầu gửi lại Nam Ô
cũng tận tình ghế đá mãi chờ
ghì chặt em vòng tay cứng ngắc
sợ để những ngày nào vụt mất
không còn em guốc nhịp trên đường
phố thức dậy một sớm tinh sương
ta lửng thửng chờ em trước ngõ
cửa đóng then cài còn ngủ trễ
em v ô tình làm khổ ta chi?
chẳng ngờ em bức áo ra đi
ta đần độn chẳng hề hay biết
mòn mỏi trông chờ em biền biệt
thiên hạ cười cuối mặt dị òm
nên bây giờ nhìn lại dòng sông
để thấy thấm tình kia mõi mệt
ta như chim tìm về tổ ấm
nhìn lại em tan nát một đời
vẫy tay chào Đà nẵng ta ơi
mừng biết mấy một ngày trở lại
mắt lơ láo làm sao tìm được
dấu tích ngày in dấu chân em
Đà nẵng, tháng 11/1994
(trích từ Cung Ngữ)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 27, 2011
NHÌN TRĂNG
đêm không ngủ ngẫm sự đời
qua bao nhiêu đoạn, cuộc chơi đã tàn
bên kia, đôi mắt nghút ngàn
giật mình thì đã tan hoang kiếp người
máu xương một thuở rụng rời
giữ làm chi nữa một thời điêu linh
uống với nhau chén cạn tình
cho quên đi cõi phù sinh ngập buồn
đời như những nhánh sông tuôn
tình như bôi mặt vở tuồng cách chia
nhìn quê đôi mắt đầm đìa
mấy mươi năm đã xa lìa cố hương
bạn bè ly tán tứ phương
bao phen muốn vượt dặm trường phân ngăn
chân mòn gót mỏi trở trăn
nhớ ai chỉ biết nhìn trăng tỏ lòng
như thuyền đắm giữa dòng sông
có kêu cứu cũng thân vong chốn nầy
Houston, tháng 6 năm 2010
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 27, 2011
NHÌN ĐẤT NƯỚC HỒI SINH
khi những viên đạn
biến thành những viên kẹo bọc đường
khi lưởi lê
biến thành lưởi liềm gặt lúa
khi nòng súmg
được nung thành lưởi cày
khi đoạn đường đắp mô
trở thành xa lộ
những ước mơ đơn giản của dân tôi
chưa bao giờ trở thành sự thật
thì đừng bao giờ mong gì
“sỏi đá sẽ thành cơm” *
những hoang đường còn hơn truyện cổ tích
được nhồi nhét vào đầu dân tôi
đất nước tôi hồi sinh như thế đó
được chắp vá
bằng mớ lý thuyết nhầy nhụa
bằng nghị quyết không tưởng
bằng những giáo điều củn cởn
và bằng những trấn áp vô cùng khắc nghiệt
người dân cúi đầu khuất phục
đất nước tôi hồi sinh như thế đó.
ngồi giữa vựa lúa mênh mông
nhưng suốt đời thiếu gạo
ngồi giữa ruộng muối bạt ngàn
nhưng vẫn thiếu mặn trong bữa cơm
cứ rêu rao chủ nghĩa anh hùng
mà bụng đói quanh năm
sẳn sàng thanh trừng người anh em
để được leo lên bức thang danh vọng
đạp lên đầu mọi người
để tranh dành quyền lực
đất nước tôi hồi sinh như thế đó.
niềm tự hào
khi nhìn đất nước đang hồi sinh
người dân ê chề ngao ngán
bởi bộ máy quyền lực
nghiền nát những ước mơ
dập tắt những ai đòi quyền sống
bịt miệng những người nói lên công lý
đất nước tôi hồi sinh như thế đó
Sài gòn, t8-8-1988
(trích từ Cung Ngữ)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 27, 2011
THƯ GỬI CHO AI?
như tấp drap nhủ trên thây người
gió sồng sộc, rát mặt
em lầm lủi bước
dưới hàng cây trụi lá, trơ thân
tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống
nhạt nhòa, trắng xóa
bất tận dưới chân em
những cánh hoa tuyết vỡ tan
em còn dấu nụ cười
trong chiếc khăn phủ đầu
hay em đang tủi thân, khóc
đêm
những ngọn đèn vàng
soi trên mặt đường nhầy nhụa
người Mỹ đen già ôm cây kèn saxo
chơi những thanh âm rời rạc, blue
của một thời quá vãng lùi xa
người khách qua đường dừng lại, bỏ đi
trên chiếc mũ nỉ lật ngữa
vài đồng dollars ngậm ngùi phơ phát
một thời của em
một thời của ta
một thời với nhiều mất mác
cũng sẽ lùi xa, hun hút
cũng sẽ đi vào lãng quên
Boston,
những tháng mùa đông lạnh rợn người
mùa xuân tới
em mang hơi ấm tiền kiếp
của quê nhà
và em mang hơi thở nóng bỏng
của đêm tự tình
suốt một đời tận tuyệt
với những ước mơ
để làm chiếc gậy thần sống qua ngày
ngọn lửa em đang thắp lên
có đủ xua tan cái buốt giá tàn khốc
mà bao năm ta lạnh cóng chốn nầy
ta cảm tưởng
đủ để cuộc đời trở nên sung mãn
ta, em, Boston và mùa xuân
Boston, mùa xuân 2001
(trích ừ Cung Ngữ)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 27, 2011
GỢI TÌNH
qua vườn còn dấu chân ai
in trên lối nhỏ đượm vài chút hương
như là em trên chặng đường
bước đi hối hả sợ vương mây trời
để quên rớt lại tiếng cười
cho ta mò lượm ướp lời vào thơ
mà sao em cứ giả vờ
để thơ ta mãi dật dờ lượn quanh
vô tình hay em cố quên
để vần thơ rụng trước thềm chửa hay
chỉ cần em ngửa đôi tay
là thơ ta chất thêm đầy hồn em
Sài Gòn, 15-12-74
(trích từ Cung Ngữ)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 27, 2011
GIÁNG SINH NĂM 2000
Chúa đúng hai ngàn tuổi
thấy chúa còn bảnh trai
ta vừa đúng năm hai
thấy ta già hơn chúa
đứng trên thập tự giá
chiên ngoan ngắm hình hài
mà ta chẳng còn ai
dù đi xuôi về ngược
giữa đời nhiều ô trọc
sống chết và trầm luân
nếm đủ mùi gian truân
chúa hơn gì ta được
Ju-da nhiều hơn nhặng
bán đứng kẻ hiền lương
chúa đứng giữa giáo đường
cũng lắc đầu ngao ngán
khi sinh chúa trần trụi
giữa mán lừa lặng thinh
đời chúa được hiển vinh
bằng phúc âm rao giảng
hai ngàn năm vẫn vậy
sao ta nhiều đổi thay
sống giữa cuộc bũa vây
oán thù quay tối mặt
cuối đời còn tất bật
chạy thục mạng xứ người
ngàn năm chúa vẫn cười
mà sao ta lại khóc
mấy chục năm lăn lóc
ta khổ hơn chúa nhiều
đứng giữa trời đăm chiêu
cúi đầu vinh danh chúa
Boston, Noel năm 2000
(trích từ Cung Ngữ)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 27, 2011
LẦM BẦM CHƯỞI ĐỔNG
em bỏ ta đi giữa những ngày
bụi đường vướng mắt, mắt còn cay
bên kia sông, con đò vẫn đợi
bên nầy sông, mưa lất phất bay
em bỏ ta đi, rớt giữa tận cìng
con chim kêu cứu giữa không trung
mũi tên xuyên thấy tâm tiền định
máu đã hòa trong vết nhớ nhung
em bỏ ta đi giữa những người
bàng hoàng vây kín tuổi đôi mươi
thịt xương chồng chất lên thành núi
làm sao em, tìm được tiếng cười
em bỏ ta đi không chút ngại ngần
một đời khổ ải với trần thân
đã cuốn ta trên dòng sinh mệnh
chôn ngập ta giữa chốn bụi trần
em bỏ ta về đâu đêm nay
con đường tình lại còn rất dài
con mắt hằng đên đong đóng đợi
nhánh sông đời đã cắt thành hai
*
thì thôi, rặt. toàn đồ phản phúc
mẹ kiếp, một thời ta thất điên
rát cổ họng khô câu chưởi đổng
ngứa miệng lầm bầm thứ xỏ xiêng
Sài gòn, hè 1976
(trích từ Cung Ngữ)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 27, 2011
CHỜ XUÂN, GIỮA PHỐ NGƯỜI
đợi mùa xuân, đứng bên đường
mà nghe trong cõi vô thường xót xa
hãy cho nhau lượng hải hà
thả hồn bay giữa bao la đất trời
không còn ai giữa phố người
mình ta với bóng trăng soi phủ đầu
đi về đâu, biết về đâu
đường trăng ngã xuống một màu tuyết in
dựa lưng góc phố mắt nhìn
ta đang bơi giữa muôn nghìn khát khao
mùa xuân đến, ngã nón chào
quay lưng cúi mặt nếp vào cội hoa.
Boston, xuân Tân Tỵ (2001)
(trích từ Cung Ngữ)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 9, 2011
NGÀY RỜI QUÊ
khi tôi đặt chân lên máy bay
là tôi biết kể từ đây tôi rời quê vĩnh viễn
như nước xa nguồn
biết bao giờ trở lại?
mà nếu có trở lại, có còn là quê của tôi?.
tôi sinh ra và lớn lên từ đấy
những hạt gạo chắt chiu thời khốn khó
cơm ghế khoai ăn không đủ no
tôi còm cõi lớn lên thiếu dòng sữa mẹ
chân đất bụng rau
áo rách quanh năm
tôi, đứa bé nghèo với lòng chân thật
tôi vẫn yêu quê tha thiết
không có nơi nào đẹp bằng quê tôi
ngày tôi biết yêu
em mang đến cho tôi nụ hôn đầu đời
em vút ve tôi như một đứa bé
em cho tôi ngâm viên kẹo mùi vị khác nhau
đắng-cay-ngọt-bùi
và cuối cùng là lừa lọc
nhưng dù thế nào tôi vẫn chân thật yêu em
và cũng chính em
cho tôi biết sự phản trắc như thế nào
trong những ngày chinh chiến
tôi lặng lội vượt suối băng rừng
đất nước khao khát hòa bình
như người đi trên sa mạc cần nước
hai bên điên cuồng lao vào nhau
như hai võ sĩ thượng đài đánh cho đến chết
và tôi ngả quỵ trên mảnh đất quê hương
trở thành một phế nhân
bởi lằn đạn của người anh em bên kia
rồi ngày hòa bình đã tới
người thắng trận mang những học thuyết xa vời
gieo rắc vào lòng người sự căm hờn
bằng những cuộc trả thù kinh khiếp
bằng những dối trá, ngụy ngữ
bằng những luận điệu sắt máu,
dân tôi cúi đầu khấc phục
sống trong lầm than
những làn sóng người bỏ nước ra đi
bất kể những hiểm nguy chờ chực
tôi đã sống một thời như thế
mất tất cà
tuổi trẻ, ước mơ, tình yêu và cả niềm tin
tôi sống như một người không tim không óc
chỉ có sợ
tôi vẫn giữ cho mình làm một người tử tế
dù quê tôi lầm than
sống giữa bầy thú giữ
tôi vẫn một lòng yêu thương
hôm nay tôi rời quê hương
là biết khó có ngày trở lại
tôi quỳ xuống “tạ lỗi”
như một khẩn cầu, trước khi vĩnh viễn rời xa.
Philadelphia, tháng 6/1990
San Francisco, tháng 7/1992
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 7, 2011
VƯỜN KHÔNG CÓ HOA
một lần qua vườn nhà em
vườn không có hoa, chỉ có nắng
và chỉ có em trên bậc thềm
tôi thấy đầy hương thơm trong gió
hoa và em có gì khác nhau
nắng buổi trưa thêm chút gay ghắt
sao mắt tôi chìm trong sắc màu
lòng tôi cứ chìm trong ngây ngất
em không nói, chỉ thấy em cười
hoa của vạn hoa đang đua nở
em tưới lên vườn màu xanh tươi
em tưới lên lòng tôi hớn hở.
4/2011
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 5, 2011
THĂM LẠI ĐẤT NƯỚC
gần hai mươi năm sau tôi mới trở về
thăm lại đất nước tôi một lần cho biết
nhà cao hơn, cửa rộng hơn
xe cộ nhiều hơn
đường xá to hơn
người chen lấn người trên đường phố
hơn ba mươi năm hòa bình
sao tôi thấy người dân tôi vẫn khổ
thấp thoáng trong bồn binh Sài Gòn
cảnh dân tôi đội đơn thưa kiện
dưới nắng mưa
mà cửa công quyền cứ đóng
những mảnh áo tả tơi
ngồi bên lề đường xó chợ
ngữa mặt kêu trời không thấu
mất đất, mất nhà. Ai cướp của họ đây?
tôi vẫn còn thấy những người
nhân danh vô sản
sống xa hoa trên những đồng bạc của nhân dân
đi xe hơi dời mới
sống trong những căn biệt thự giàu sang
ai đã cho họ quyền hành lắm thế?
gây biết bao phẩn nộ
tạo ra nhiều bất công
xã hội băng hoại
đạo đức học đường xuống cấp
than oán đầy trời
kêu la rợp đất
sao tôi vẫn thấy đói nghèo cùng khắp
bên cạnh những cảnh giàu sang
như hai thái cực
những tiếng nói lương tâm cất lên
đều bị dập tắt
ra rả một chiều ca tụng đảng quang vinh
mà sao thấy đắng ngang cổ họng
dối trá cứ rập khuôn
bưng bít, ca tụng những điều nghịch lý
dân chủ, tự do một món hàng xa xỉ
như nằm mơ một thiên đường
không bao giờ hiện thực
người dân tôi cứ mơ để sống
mấy chục năm vẫn y nguyên bổn cũ
“bục công an dựng giữa tim người”
như Trần Dần làm thơ đối kháng
tôi về đi thăm cùng khắp
khiến tôi phải sợ
những quyền uy tùy tiện
chận ngay yết hầu để khỏi bật ra tiếng nâc
dân tôi, cúi đầu khuất phục
đi thăm quê nhà mà lòng sôi sục
biết tỏ cùng ai
nói lên uất ức
mà người dân bao năm chôn kín dưới đáy lòng.
tôi, kẻ tha hương
bất lực trước cái ác mà không làm gì được
Phan xuân Sinh
(ngày trở qua Mỹ 13/3/2008)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 5, 2011
CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ
hãy ngồi xuống đây, ngồi xuống đây cùng ta
để nghe ta kể
đất nước ta có một thời như thế
về cuộc đời, về kiếp người như giun, như dế
sống bên lề như một bóng ma
những niềm tin hũy diệt
những lao khổ đày đọa xác thân
những cực hình đánh thức lương tâm
nghe qua đều sửng sốt
khi loài người nhân danh học thuyết
thì phải quên đạo đức, lời dạy thánh hiền
đào hố sâu, đậy nắp lương tâm
khai mở hận thù, dối trá.
thế nhưng vẫn không có chi dễ sợ
bằng lòng người đổi thay
một sớm, một chiều, quay lưng dối gạt anh em
tìm miếng ngon béo bở
đạp lên xác người khác để yên thân
lừa dối nhau để sống
đất nước ta có một thời như thế
bôi mặt tố nhau
toàn phường dối trá
Sài Gòn, chuẩn bị đi Kinh Tế Mới, tháng 7/1978.
Phan xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tư 11, 2011
NHÂN THẾ
giữa miên mang trời đất
đời như hạt bụi bay
lòng thánh nhân cũng nát
lạ chi tình đổi thay
trái sẽ là trái chín
em sẽ là đàn bà
khi đất trời chuyển động
đá đôi khi trổ hoa
thì em ơi đừng trách
giữa đất trời vô minh
lòng đôi khi phản trắc
chúa phải đành đóng đinh
Sài Gòn , tháng 11/74
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tư 8, 2011
GỢI TÌNH
qua vườn còn dấu chân ai
in trên lối nhỏ đượm vài chút hương
như là em trên chặng đường
bước đi hối hả sợ vương mây trời
để quên rớt lại tiếng cười
cho ta mò lượm ướp lời vào thơ
mà sao em cứ giả vờ
để thơ ta mãi dật dờ lượn quanh
vô tình hay em cố quên
để vần thơ rụng trước thềm chửa hay
chỉ cần em ngửa đôi tay
là thơ ta chất thêm đầy hồn em
Sài Gòn, 15-12-74
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Ba 24, 2011
một cái tên của tôi
Các người chỉ vào mặt tôi
bảo tôi là thằng ngụy
các người tát vào mặt tôi
tát tai vào mặt thằng ngụy
các người giần nát tôi
giết chết một thằng ngụy
nhưng khi tôi vượt thoát được ra ngoài
trở về quê cũ
các người trông thấy tôi
bảo tôi là việt kiều
bên nầy nếu tôi không xuống đường
biểu tình, chống đối
các người sẽ gắn thêm cho tôi cái đuôi
việt kiều yêu nước
tôi là ai chính tôi không biết?
Còn những người bên nầy
thấy tôi không tham gia hội họp
không biểu ngữ xuống đường
không gào thét chống Cộng như họ
không đá đảo hoan hô như họ
tôi thui thủi chỉ biết cày
chỉ biết kiếm tiền nuôi vợ con
họ nhìn tôi khinh bỉ
nhiều khi họ cho tôi là thằng việt gian
về nước thăm cha mẹ già, gia đình
gặp gỡ bạn bè
gặp những người bên kia
(mà sao lại không gặp được)
bên nầy họ bảo tôi là việt cộng
hô hào mọi người
tẩy chay tôi
đánh phá tôi
hạ nhân cách của tôi
tôi là ai chính tôi không biết?
suốt đời tôi chỉ là tấm bia
bên nầy hay bên kia
cho mọi người
cùng máu mủ
cũng là đồng bào ruột thịt
với tôi
anh em với tôi
bắn xối xả vào tôi
không thương tiếc
nhiều đêm tôi nằm nghĩ lại
tôi không biết tôi là ai?
tôi là ai khi chính mình thay đổi
mà không hề hay biết?
gắn cho tôi những nhãn hiệu
những cái tên
mà cha mẹ tôi nếu sống dậy
phải sảng hồn
dòng họ nhà tôi nghe ra
phải thất kinh
một cái tên
mà chính tôi chưa hề nhận ra
chưa hề biết
họ nhân danh ông trời
quyền uy tuyệt thế
bên nầy hay bên kia đều giống nhau
nếu ai không theo mình đều là kẻ thù./
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Ba 18, 2011
Đêm thánh thể
thôi thì
chỗ đó
ngắm nhìn
tay anh đụng phải
lặng thinh em cười
tội chi mình phí
của trời
để cơn gió thổi tung
đời phù hoa
nhẹ nhàng
uyển chuyển thân ngà
thổi tung tóe
lụa
mượt mà da em
ta thong dong
chốn cỏ mềm
em
cong lưng
hứng
kẻo
đêm nguyệt tàn
vội vàng
sửa lại dung nhan
thân em
thánh thể
muôn vàng hư hao
đêm nay
nằm giữa trăng sao
lòng như chết
lịm tan vào bến mê
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Ba 11, 2011
Chào Đà Nẵng buổi sáng
buổi sáng, nhìn theo đường phố cũ
người đi vội vã, trôi qua nhanh
bóng ai ẩn khuất như xa lạ
tìm đâu em giữa chốn thị thành
đường lượn quanh co như trốn chạy
ta kẻ lạ, đứng giữa phố quen
mắt nhìn mà sao đầy sương khói
ta không say mà lòng đầy hơi men
ta không say mà mặt mày chán váng
phố đã hiện lên cùng sương mai
ôm ta vào lòng như e ấp
như ôm tình nhân với nụ hôn dài
Đà Nẵng hơn ba chục năm xa cách
đường ngăn chia không một lối về
vẫn thương từng căn nhà góc phố
vẫn thương em nét đọng chân quê
dù ta đã đi qua đời biển lửa
chuổi thời gian thành sóng lênh đênh
cơn gió thổi miệt mài buốt giá
đôi khi cười gượng gạo đứng lên
ta ước ao một ngày trở lại
một mình đứng giữa bến sông nầy
nhìn chuyến đò mang theo thương tích
nhìn em ta đắm giữa cơn say
ta ước đứng giữa thèm ga cũ
đợi con tàu mang đến tin vui
em còn nhớ hay cố tình quên mất
gặp nhau mà dạ cứ ngùi ngùi
thôi kể như chuyện xưa đã mất
khơi chút lửa cho ấm đêm tàn
mặt trời đã lên bên kia An Hải
vẩy tay chào thành phố tình thân
Đà Nẵng, 20/2/2008
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Hai 2, 2011
ĐÊM BA MƯƠI, UỐNG RƯỢU
trời lạnh, đêm tàn. Một mình uống rượu
một mình ngồi giữa đêm ba mươi
tìm quanh không thấy một bóng người
lòng rủ, mắt đục mờ sương khói
lại thêm một năm trông mòn mỏi
bạn bè tứ tán biết về đâu
nâng ly, biết ai cụng với nhau
đành thôi một mình ta cạn chén
sao rượu bữa nay, vừa cay, vừa đắng
vừa nhạt, vừa chua, như nước cơm thiu
nhớ ai, mà hồn phách quanh hiu
mới hay thấm nỗi lòng xa xứ
không đậm đà thiếu tình rót xuống
nên rượu vữa giữa lúc tàn đêm
ta ôm mặt, làm một kẻ hèn
thôi cuộc rượu kể như hỏng mất
đêm ba mươi, ngồi đây hiu hắt
mắt như chìm giữa chốn mù sa
lòng thấm đẩm một kiếp xa nhà
rượu bốc lửa vẫn không cháy được.
Houston,11.30 Đêm 30 tết Tân Mão.
(02.2.2011). –Uống rượu sau khi cúng Giao Thừa
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Chín 8, 2010
đêm cạn tình
(Bài thơ viết dành tặng: Trần Hoài Thư, Trần Phù Thế
Nguyễn Xuân Thiệp, Đinh Yên Thảo, Phan Garland,
Hoáng Định Nam, Bích Ti, Nhật Hoàng,, Bảo Trần
Ngu Yên, Lương Thư Trung, Quỳnh Thi, Nguyễn Hàn
Chung, Trà Nguyễn, Đỗ Xuân Quang, Tô Thùy Yên,
Và các bạn văn nghệ Houston.)
ngồi với nhau suốt đêm nay
uống với nhau cạn chén đầy chén vơi
bạn hiền ta đến cuộc chơi
gặp nhau ở giữa xứ người đắng cay
dễ gì có được bữa say
dễ gì có bữa chôn thây giữa bàn
hãy vùi sâu tiếng thở than
uống cho mau kẻo đêm tàn cuộc vui
gôm nhau lại những tiếng cười
xé tan lòng giữa bầu trời tịnh yên
Hãy uống đi các bạn hiền
uống cho vơi bớt nỗi niềm tha hương
Bữa rượu đêm ra mắt tập “Sống Với Thời Quá Vãng”
Houton, 21 tháng 11 năm 2009.
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tám 26, 2010
NHÌN TRĂNG
đêm không ngủ ngẫm sự đời
qua bao nhiêu đoạn, cuộc chơi đã tàn
bên kia, đôi mắt nghút ngàn
giật mình thì đã tan hoang kiếp người
máu xương một thuở rụng rời
giữ làm chi nữa một thời điêu linh
uống với nhau chén cạn tình
cho quên đi cõi phù sinh ngập buồn
đời như những nhánh sông tuôn
tình như bôi mặt vở tuồng cách chia
nhìn quê đôi mắt đầm đìa
mấy mươi năm đã xa lìa cố hương
bạn bè ly tán tứ phương
bao phen muốn vượt dặm trường phân ngăn
chân mòn gót mỏi trở trăn
nhớ ai chỉ biết nhìn trăng tỏ lòng
như thuyền đắm giữa dòng sông
có kêu cứu cũng thân vong chốn nầy
Houston, tháng 6 năm 2010
Phan xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Bảy 31, 2010
BÀI THƠ CUỐI NĂM
những câu thơ khiến ta chùn bước
lời ru quen đẩm nát lòng nhau
một thuở nhớ hoài thành mõi mệt
cuối năm trời lạnh thêm nỗi sầu
người bước qua đời như sao chớp
con én bay, không thấy mùa xuân
nên dù sớm vẫn là tay lỡ vận
đành thôi, ôm một kiếp gian truân
chiều nay ngồi chờ bên thềm vắng
nhớ lại chỗ nầy em đã qua
mấy chục năm trở về nhìn lại
lòng trĩu đêm buông bóng nhạt nhòa
ý chừng như tiếng ai đang gọi
như lời trách móc xé lòng đau
bóng em vờn quanh theo quán tưởng
tô đậm lòng ta những sắc màu
ta muốn làm người xưa độc ẩm
đôi ba ly rượu để giải khuây
bài thơ viết, mực tràn trên giấy
rượu cạn bầu vẫn chưa thấy say
chiều cuối năm sao buồn ray rức
ai đem rượu nhạt rót vào thơ
nên lòng ta đẩm mùi ẩm đục
không khói mây sao thấy mắt mờ.
Đà Nẵng, 30 tết. (2008)
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Bảy 13, 2010
bóng người qua đâu đây
nắng chiều trải lối quanh trên ngõ
là lúc ta chờ bóng lướt qua
chân bước ngập ngừng như mắc cở
hoa bay rụng hứng trên tay ngà
ta đứng đây như cây chờ gió
gió ghé qua, phiêu bạt muôn nơi
cuồng phong quất đời ta tơi tả
tiếng rít qua như ẩn tiếng cười
em qua đời ta như nắng nhạt
không đủ làm khô tấm thân đơn
sao em không áp thân sưởi ấm
để tiếng cười rạng rở cám ơn
ngày qua vội, môi hôn chưa dứt
đã thấy đời lấp những ước mơ
còn đâu chiều đưa nhau qua phố
còn đâu đêm chong mắt đợi chờ.
vẫn cứ biệt tăm từ độ đó
mà vẫn y nguyên chỗ chờ nhau
lòng cứ quẩn quanh tìm bến đợi
lá lìa cành còn ôm nỗi đau
huống chi người sao không thương tiếc
tưởng như còn quanh quẩn đâu đây
mấy chục năm nhớ hoài mỏi mệt
em làm ta, sống lại từng ngày
Ngày ghé qua Nam Ô (8-3-2008)
phan xuân sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 30, 2010
tình còn y nguyên
đứng giữa phố đông, sao thấy thiếu
nụ cười quen trên vành nón che
ta chết đứng giữa trời nắng cháy
em đi đâu hối hả trưa hè?
giữa chợ đông người, sao thấy vắng
tà áo bay trong gió hiu hiu
rớt xuống đời mắt môi thầm lặng
thành nắng phai nhàn nhạt hiên chiều
ta đứng ngó quanh trời đất lặng
mà lòng ta cuồn cuộn buồn vui
bao năm biền biệt ân tình cũ
nhìn lại nhau còn chút ngậm ngùi
thì bởi chia tay từ độ ấy
đường dao cứa nát tuổi thanh xuân
giọt máu bầm lăn trên ký ức
còn đọng trên người vết nứt thân
em qua đời ta không trái phá
mà sao lòng nầy cứ nổ tung
mà sao chấn động vang cùng khắp
mảnh vở đè lên nỗi khốn cùng
những chấn thương còn in trên mặt
lằn nhăn, nếp gấp, đã hằn sâu
để lại trong người bao dấu tích
vẫn y nguyên, tình chưa phai màu
Sài Gòn, 2008
Phan Xuân Sinh
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 9, 2010
ngày trở lại quê nhà
vẫy tay chào, một lần trở lại
sông núi xưa sừng sững chiều buông
mắt đăm đăm sao lòng ái ngại
tịnh tâm như vắng một hồi chuông
vẫn phố vẫn người sao thấy thiếu
tà áo bay qua đường thong dong
chút nắng tàn trên vai e ấp
còn đâu em của thuở xa xăm
nghe lòng ai sùng sục trách oán
một đoạn trường như trời đất câm
làm sao dựng dậy hồn ma cũ
ta chiêu hồn ai giữa cõi âm
đường qua nhà ai đèn thắp sáng
soi lại dùm ta rỏ dung nhan
người quen cũ bây giờ còn, mất
ta nhớ ai lệ nhỏ hai hàng
con phố vẫn là phố cũ đó
cổ viện còn nguyên bóng dáng xưa
thiếu bàn tay, ai đưa lên hái
bông sứ vàng trên cành gió đưa
ngồi lại quán nước ngoài đầu hẽm
ly cà phê đá sùi bọt tăm
điểm mặt thiếu vài thằng bạn cũ
biền biệt đi về cõi xa xăm
đời cứ trôi qua, sông cứ chảy
để lại đôi bờ cứ nhớ nhau
lịch sử đôi khi cau mặt lại
tóc trên đầu ta cứ đổi màu
thế sự một phường tuồng chán ngấy
hằn lên vết tích buổi tang thương
gầm thét vỡ tung trời đất loạn
chia rạt đời người rã tứ phương
ta về nhặt lại tàn tích cũ
thắp nén nhang gọi từng số phần
chén rượu mời người xin uống cạn
để gọi nhau một chút tình thân
Đà Nẵng, 8.3.2008
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 5, 2010
thèm chút ân tình
phan xuân sinh
mười lăm năm trở lại thăm quê
đứng giữa phố đông, như khách lạ
xích lại, vẫn thấy còn xa quá
chút quen trong mắt đã tàn phai
nhìn sông, nghe có tiếng thở dài
bạn, có đứa ngẫn ngơ nghễnh ngãng
tuổi già nhìn không ra khuôn mặt
một đời cạn kiệt với núi sông
nhìn em, ta chợt thấy nát lòng
những mảnh vỡ hằn trên đôi mắt
em một thời, bao thằng chết lặng
sắc hương ngây ngất cũng lắm người
về đây ta xin lại nụ cười
của ai đó rớt trên hè phố
ta lượm được thẫn thờ trong ngõ
liếc xéo qua, lòng chợt bình yên
nước măt rơi đẩm ướt chiếc khăn
mang u uất của người cùng khổ
quê tôi, tuổi thơ vẫn trên phố
ngơ ngác tìm hạnh phúc đâu đây
vẫn mơ phép lạ, mang đổi thay
ngọn gió mát thổi tung đời buồn tẻ
ta về nhà thấy lòng vắng lạnh
thiếu nụ cười rạn rỡ trên môi
chào ta, đứa lưu lạc quy hồi
lòng thiếu chút gì như chân thật
ngôi nhà xưa mở toan cánh cửa
sao ta thấy hẹp cánh tay mời
những người ta yêu lạc muôn nơi
hãy về cho ta xin gặp lại
ta thèm câu ân tình thuở nọ
cho ấm lòng của kẻ tha hương./
Đà Nẵng. 03.3.2008
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 28, 2010
thăm bạn
tặng Hạ Đình Thao
mười mấy năm xa lơ xa lắc
bạn phương đông, ta mãi trời tây
sáng chiều ngóng cổ về bản xứ
chỉ thấy quê mờ trong khói mây
tưởng chừng đời tối tăm mù mịt
mắt lem nhem khó đi tìm đường
tưởng chừng như đồi cao lũng thấp
gậy trúc mò theo bước chân vương
ta bước thấp bước cao tìm tới
bạn ung dung đời, nơi cao thâm
gặp nhau mừng quýnh quên chân quỵ
rượu cạn tình giữa chốn Phương Lâm
bạn sống như một tay hiền sĩ
gò lưng nằm hát giữa rừng già
thú tiêu dao đời như canh bạc
bạn tha hương, chính trên quê nhà
tuổi trẻ tàn theo đời khói lửa
chinh chiến nào không đốt ngày mai
bạn về giủ sạch tàn y cũ
như tiền nhân tìm mãi cổ lai
lục lại thăng trầm trong ký ức
đời nay còn thiếu những tay chơi
thì thôi về dựng căn nhà lá
để mai kia gượng sống với đời
thăm bạn một lần rồi đi mãi
ly rượu tràn môi một tiếng khà
bạn đãi ta, trải tình ra chiếu
lòng bạn, lòng ta, thấy xót xa
bữa nay, ta đã say cùng bạn
húp vội vàng chén cháo đưa cay
tiển đưa nhau chi bằng tri kỷ
hẹn một ngày sau trở lại chốn nầy./
Sài Gòn tháng 2 năm 2008
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 28, 2010
về thăm lại quê xưa
phan xuân sinh
lũng thấp đồi hoang người khánh tận
về đâu nhà trống bóng đèn lu
tìm em sành sạch mờ con mắt
vẫn biệt tăm một cõi sa mù
biền biệt nhiều năm thành khách lạ
bao con đường nay đã thay tên
vườn xưa đã bao lần lá rụng
khiến lòng ta nhớ nhớ quên quyên
những địa danh chỉ còn trong trí
mơ hồ như ảo ảnh lung linh
trước ngõ nhìn em ta chết lặng
mà sao em cứ nỡ vô tình?
bây giờ đứng trước căn nhà cũ
biển dâu xóa sạch ký ức nầy
em có còn hay em đã khuất
bầu trời xanh lảng đãng mây bay
ta muốn qua vườn nhìn tận mặt
dù bao năm tuyệt tích chốn xưa
bóng em còn thoáng qua ô cửa
ta định chờ dù nắng hay mưa
mà thôi, ích gì thêm mặt thẹn
tình đã bay theo như khói sương
dừng chân chỉ thấy toàn xa lạ
chỉ thấy mờ đôi mắt bụi đường
Posted in THƠ MỚI, Uncategorized | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Năm 26, 2010
găp nhau
giật mình gặp lại người xưa
bao năm lịm tắt, chợt vừa dậy lên
ngỡ rằng tình đã ngủ yên
bấy nhiêu mộng đã chết trên tay người
tan theo từng mãnh rụng rời
trôi đi tứ táng một trời xa xăm
*
tưởng chừng tình chết trăm năm
bỗng nhiên tình dậy gọi thầm bên tai
trở trăn trên gối thở dài
ta như đứng chết giữa hai lối mòn
người về một kẻ đầu non
ta về một kẻ đời còn chân mây
lại xui nhau gặp bến nầy
khó đi, khó đứng, cầm tay bẽ bàng
nhìn nhau thôi đã ngỡ ngàng
gặp nhau chỉ để thêm tang thương đời
em về cố giữ nụ cười
dù bao nhiêu mộng tắt hơi giữa đường
ta về cố giữ dáng hương
dù bao nhiêu ải vẫn thương lấy người./
Đà Nẵng, ngày về thăm 28/2/2008.
Posted in THƠ MỚI, Uncategorized | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tư 15, 2010
tình yêu thật sự
phan xuân sinh
nầy em,
ngồi xuống đây với tôi
chúng ta cùng nhau bàn chuyện
trăng sao, sông núi, trời đất, chuyện viễn vông
không ăn nhập gì với chúng ta
giáo dục, chính trị, xã hội, chuyện tầm phào
cũng không ăn nhập gì với chúng ta
chúng ta bắt đầu câu chuyện thực tế
giữa chúng ta với nhau
hợp với em với tôi bây giờ
để em dễ dàng bắt kịp mà không bị khuất lấp
để tôi không ngượng ngùng khi nói vào tai em
tôi xin đề nghị
chúng ta hãy nói về tình yêu…
tình yêu bắt đầu như thế nào?
trước khi em muốn biết
và trước khi tôi mở đầu
chúng ta nên hôn nhau
em phải nuốt thật sâu vào lưỡi của tôi
và tôi phải cắn chật vào môi em
khi đó tay em phải làm gì?
chẳng lẽ buông thỏng
đâu được, như vậy rất phí phạm
em cứ cào cấu, cứ ngắt nhéo vào người tôi
không sao cả
chỗ nào em thích, cứ mạnh tay.
còn tôi xin được
một tay ôm lấy em vuốt ve
còn tay kia được sờ vào chỗ nhạy cảm nhất của em
bằng một cử chỉ đôi lúc nhẹ nhàng
đôi lúc thô bạo
nhưng chắc chắn
thấm đậm phần điêu luyện
em hỏi
như vậy thì đến bao giờ mới chấm dứt?
đến bao giờ chuyện tình yêu mới bắt đầu?
tôi xin hỏi lại em,
em thật sự muốn nó chấm dứt?
nếu vậy,
tôi sẽ không bao giờ cho em biết về tình yêu
tôi sợ rằng em không được gì
không bao giờ để tình yêu bắt đầu mà không lên gường
và chỉ biết nhìn và nói
tình yêu không cần nói gì cả
tình yêu phải thật sự đắm chìm
trong nhục thể lầy lội
trong cuồng cuộn sung sướng.
nếu em không tin
bây giờ vẫn chưa muộn
em có thể đứng dậy
và ra đi
nhưng tôi vẫn tin rằng em không làm như thế.
em không đủ can đảm rời bỏ chỗ nầy.
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tư 12, 2010
nhìn em
ta đứng bên nầy, em bên kia chải tóc
mặt ngẫn lên đôi mắt khép mơ màng
ta một đứa thất tình ngồi chết giấc
như chó nhìn trăng ngứa cổ sủa khan
sao em cứ là em, không ai khác
để con đường em đi rộn rã guốc khua
chiếc guốc em có gắn gì trên đó
mà ta nghe như ai rót nhạc vào tai
em cứ mặc chiếc áo dài KT trắng
để phía sau nhìn chiếc móc cót-sê
mỗi đêm về ta sờ tay lên đó
tưởng tượng thôi lòng đã quá phê
trong cặp em ôm, có thư ai gửi?
mà thấy đôi tay thèn thẹn vuốt ve
ta nổi điên muốn giựt phăng cho hả
đôi mắt em trừng, đành phải xếp re
ta cứ ngại hoài đôi mắt ấy
chọc thủng tim gan mà cứ tỉnh queo
ta cầm cọ, chỉ dùm ta cách vẽ
tô lên đôi mày cách đá lông nheo
để ta biết yêu là thế thế
chút thẹn, chút ghen, chút giận, chút hờn
để ta phải liệu hồn mà tránh né
khi nhìn em phải cân nặng thiệt hơn.
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Ba 5, 2010
phan xuân sinh
chia buồn cùng các anh
buổi sáng nay
tin quê nhà làm tôi giật thót
người ta đem các anh lên bàn mổ
để cắt đi những chỗ thừa thải
sợ sẽ bị truyền nhiễm lan tràn
các anh phải chịu những cực hình
cưa, đục, khoét sâu, tùng xẻo
của đám thợ chỉ biết vâng lời
làm theo chỉ thị
nảo tạng các anh được rửa sảch
bằng cường toan
khi tỉnh dậy,
bệnh không còn khả năng tái phát
chỉ còn biết sợ
riu ríu vâng lời như một loài cầm thú
trong gánh xiếc.
họ như những tay phù thủy
biết hô hoán, biết quyền biến
họ có khả năng làm cho các anh
trở thành khù khờ
để dễ dàng sai bảo.
Các anh được gắn bằng cái “mác” lạ hoắc
dữ dằng: “lật đổ chính quyền”
mà trong tay không có một thanh sắt
không chút võ nghệ lận lưng
không chút quyền uy
không chút xảo trá
những bàn tay trói gà không chặt
thì lấy gì quật ngã được ai
các anh chỉ làm nổi được một việc
cùng với bà con kêu lên
bằng tiếng nói của chính mình
những uất ức, những hàm oan, những chèn ép
trả lại sự sống
mà con người bị tước đoạt
trả lại công lý l
mà con người bị xâm phạm.
tiếng kêu nầy bị chận ngang cổ họng
chỉ còn nghe ú ớ
các anh bị đánh phủ đầu
để câm miệng
tất cả mọi người chỉ có quyền được ăn
chứ không có quyền được nói
tất cả mọi người phải nghe
chứ không được quyền cải
tại sao các anh đòi hỏi làm chi
các thứ tự do, dân chủ
một cái thứ viễn vông,
xa lạ trên đất nước mình
để bây giờ phải ngồi tù lảnh đạn
khi đứng trước vành móng ngựa
sao các anh không quỳ xuống xin tha
để về với vợ con
mà lại đứng thẳng người, nhìn chăm vào mặt họ
tỏ ra mình con người khí phách
gây thêm căm ghét
cho người nẩy mực cầm cân
nên họ phải thẳng tay trừng trị
các anh quá lắm, dám đụng vào điều cấm kỵ
đa nguyên đa đảng
dân chủ, tự do
những thứ thuộc hàng độc
người dân không được bàn tới
chỉ có quyền lực của đảng
đó là lá bùa hộ mạng
của những quan to treo giữa công đường
mà người dân nhìn thấy đều phải sợ
các anh lại đòi gở bỏ
nên họ phải bảo vệ cho bằng được
muốn bảo vệ hiệu quả
thì phải thanh toán các anh để trừ hậu hoạn
các anh chỉ có đôi bàn tay yếu ớt
mà cứ tưởng là mũi khoan
đòi chọc thủng bức tường kiên cố nầy
bức tường nhân danh quyền lực
xây bằng vơ vét, bằng tham nhũng, bằng xương máu
bằng đàn áp, bằng bạo lực.
người dân bình thường nghe qua chóng mặt
sao các anh chỉa mũi vào làm gì
để bây giờ ngồi trong tù gở lịch
các anh không lượng được sức mình
châu chấu mà đòi đá xe
nên chi bị nó nghiền nát.
cũng may tha được mạng sống
để các anh còn có ngày về với vợ con
chuyện làm của các anh như đùa
không có ai nghĩ rằng có tội
ai đứng về phía nhân dân đều mang tội?
thì đất nước nầy còn sống với ai?
cái thời mà lương tâm ném vào sọt rác
đạo đức chỉ là trò hề
công lý dành cho quyền lực
thì chỉ còn biết chia buồn cùng các anh
những con người
đã làm tròn bổn phận làm người của mình.
thời buổi làm người thì phải mang tù tội.
Houston, mùa xuân canh dần (2010)
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tám 12, 2009
Song of The Defeated Soldier
sáng tác – thơ
Phan Xuân Sinh
(Translated by nguyễn đức nguyên from Bài Ca Người Thất Trận – damau #23)
be silent
you, the aged defeated soler
when your eyes become blurry, your footsteps weary
your flak jacket in raggedy
your pair of boots decayed to rot
little strength remained to carry on combat
to endure the contest
just sit still
feel the deep pain
that penetrates your brain
like a bullet in the chest
a direct hit
at the very end of the conflict
be silent
you, the aged defeated soler
your sword, now, blunt and rusted
your gun, old, its nozzle splintered
body parts scattered in every direction
and as your world lies in ruins
just listen
to half-hidden and transparent ghosts
floating over abandoned graves
sprouting all over the wide open fields
overlooking the white mourning headbands,
listlessly flowing with the wind during the refuge runs
ghosts of uncertain times, masks of apprehension
just sit still
calm your soul
be silent
you, the aged defeated soler
from within you, try to eradicate
the tough, sturdy
and straight barricade
in your heart, once fabricated
to find yourself
unconquerable
and even if you fell
stand up and be erect
once more
be silent
you, my aged defeated soldier
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Tám 12, 2009
DRINKING WITH A NORTH VIETNAMESE SOLDIER
Transl. By Kevin Bowen & Nguyen Ba Chung
Pour me another drink, buddy
This is an occasion I’d like to savor
Let’s not think about tomorrow
Forget tomorrow, let’s enjoy this moment/today
What soldiers aren’t frightened at the moment of battle
Some pee in their pants
Like you I have a young sweet heart/girl friend
Eying anxiously at the gate at home
Death or life is an intractable disease
It isn’t easy to escape one’s lot
We soldiers today carry no hatred
Friends or enemies there aren’t any line
Let’s drink. Leave all problems behind
We might even have a couple more rounds if we could
Why do we have to play the game of blood
to give water to the seeds of hate
Fie! I am sick of all these nonsense tricks
Playing games that we both lose
Your sweat heart lives far away in the north
Is she now busily hiding from the falling bombs
or anxiously eyeing the southern front
fearing her lover would return a martyr
And she will learn to forget, like so many things
love has to be treated like an ornament
even if one/she has to lie to admit it
This round of drinking today, I’ll have to get drunk,
buddy so that in that stupor we don’t have to see each other as enemies.
WAITING FOR SPRING
BY THE ROADSIDE
Transl. By Kevin Bowen & Nguyen Ba Chung
By the side of the road, I stand, waiting for spring
In a world upside down, churning with sorrows
From what’s left, can we give each other enough space
like the vastness of the sky that never ends
The street is now completely deserted
Spring hasn’t come but there’s the moon
I do not know where I will go next
The moonlit path is buried deep in the snow
Leaning against a corner I can see
I am swimming in a sea of thirsts
Here comes the spring. Should I shout
Or turn my back, hiding behind a shrub.
LIVING LIFE A MISTY VAPOR
Transl. By Kevin Bowen & Nguyen Ba Chung
Blasts of hurricanes shook the earth
And I a small bird losing/flailing its way
Death specter came near and quick
How many mountains could an ant climb?
Rifles and butts, sweat and despair
A world darkened by fits of terror
Arrests and prisons, roads and dead ends
How many frontier passes without/
[I didn’t leave] a footprint?
What voice I still hear now, midnight?
What wailings of ghosts still ring my ears?
The price of clarity is immense sadness
Could I mend, even a bit, the old wounds?
In the new land, my hair is turning white
The old village roofs disappear in the distant mist
A life half drawn of a bad lot
The other half lives with the old nightmares
Is there a home the old bird could return
Or has it been lost to the myth of time
And I condemned to relive the broken past
Living life a misty vapor.
PHAN XUAN SINH
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 25, 2009
Đi Giữa Cơn Thịnh Nộ
Phan xuân Sinh
buổi chiều
đứng bên nầy vịnh San Francisco
nhìn qua bên kia Thái Bình Dương
chào Sài Gòn buổi sáng.
bản tin chiều nay tim ta ngưng đập
Sài Gòn đêm qua mất ngủ
bạn bè ta đã thức trắng đêm
ta giật thót
một bản tin bình thường, như những bản tin
sao nó khuấy động lòng ta không ít
cầu Cần Thơ
sập
ta nghe như ai đấm vào mặt mình
bằng cú knock-out đo ván
tim ta ngừng đập
đôi mắt đứng tròng
một chiếc cầu ta chưa thể hình dung
sao ta vẫn thấy đâu đây đầy ảo vọng
chiếc cầu chưa làm xong đã hỏng
trách nhiệm về ai?
không,
không có ai nhận được chuyện nầy
vì trách nhiệm không thể làm người ta sống lại
lương tâm?
cũng không
làm gì có lương tâm ở đây
nếu có lương tâm thì không gây nên thảm họa
chỉ có những con người
không tim không óc
coi thường mạng sống nhân dân
xi măng, sắt thép
chảy đi đâu?
để những khối bê-tông rệu rã
người dân vô tội
lãnh nguyên hậu quả
những con người chết trong tức tưởi âm thầm
tiếng kêu trời vang dội Cửu Long
nước mắt chảy thành dòng theo sông ra biển
Sài Gòn của ta âm thầm đang khóc
những con người cúi đầu câm lặng
đi dưới cơn mưa
đi giữa cơn thịnh nộ
Sài Gòn chuyển mình
bên nầy ta rúng động
huống chi Sài Gòn đang trăn trở cơn đau
lòng ta không sao yên nghỉ
ta muốn gào lên
để cùng Sài Gòn nhỏ lệ
để tiễn đưa những oan hồn ra đi
có triệu triệu người nghiêng mình thật thấp
những người anh em cùng máu thịt
ngó về Sài Gòn – Cần Thơ không chớp mắt
chỉ biết chắp tay nguyện cầu
Dallas, tháng 10/07
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 8, 2009
đêm
*phan xuân sinh
đêm của những ngụp lặng chìm sâu xác thịt
những đôi mắt trũng sâu lềnh bềnh háo hức
của bàn tay sục sạo mò mẫm
tìm nhau
những cặp môi quện lại
của phi thuyền con thoi ráp nối
đêm của tiếng rên vỡ òa
va chạm nhau
nổ tung như pháo bông ngày hội
đêm của những tình nhân
nuốt lấy nhau như nguyệt thực
những cọng cỏ chết dí
dưới lực đè nóng hổi xác thân
giọt cường toan cháy rụi hầm hầm
tiếng rên vỡ òa nảo tạng nguyên nhung
thần linh trố mắt thất kinh
để những hồn ma mở hội
làm tình
giữa thiên hà cuộn tròn nghiêng ngã
đêm không còn thấy nhau ngại ngùng
sau cuộc tình đẩm mùi phản phúc
những cọ sát còn đọng rần rần da thịt
như một vết cứa
hành hình của người nghiện ngập
đêm của những cuộc lữ hành
miệt mài tìm kiếm
dung nhan trần trụi
đêm của anh và em
vô tận
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 4, 2009
sài gòn của ta
Phan Xuân Sinh
hàng ngàn,
hàng ngàn xe lao vào …bụi
không ngớt tiếng còi
không ngớt chen lấn
không ngớt lời chưởi rủa
những cái không ngớt làm nên sài gòn tức tưởi
chìm dưới lớp bụi mù
và thở
sài gòn vẫn hồn nhiên
tươi tắng
sáng cà phê
bàn chuyện đá banh
chiều nhào vô quán nhậu
bàn chuyện chính trị
(mà không có ai dám làm chính trị)
tối say sỉn
chạy xe bạt mạng
sài gòn của ta như thế đó.
rất can đảm nói cười
nhậu tới bến, nhậu xả láng, nhậu bất cần thân thể
rất lịch sự nhìn mấy em
hở ngực, hở rốn, hở đít…
lạng xe trên đường phố
rất thản nhiên đứng đái như chỗ không người
làm tình giữa công viên xem như phòng ngủ
hôn nhau trên xe honda
chích xì-ke ở toilette công cộng
“lắc” ở vũ trường
chơi nổi như các đại gia thời hội nhập
sài gòn của ta
vẫn “thanh lịch trong thành phố”
vẫn“an toàn trên xa lộ”
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 4, 2009
sống trong lòng chiến tranh
thơ Phan xuân Sinh
khi đất nước dầu sôi lửa bỏng
lòng người riệu rã
những tiếng kêu thất thanh
giao động đất trời
chúng ta chỉ là những que củi
được ném vào lò lửa khổng lồ
chiến tranh
như những con thiêu thân
vùi thây trong biển máu
phụng sự cho những hận thù, dối trá
những tị hiềm nhỏ nhoi, những con người tim đá
đứng trên đầu nhân dân
hô hoán
chỉ biết tranh dành
đoạt lợi
chẳng kể chi đất nước rách tan
ta,
một thằng thư sinh mặt còn non chẹt
bước vào cuộc chiến
ngơ ngác như con nai tơ
bình thản như người nông phu sáng dậy ra đồng
tự tin như người công nhân bước vào nhà máy
chiến tranh không đơn giản như vậy
chiến tranh lại dạy cho ta
hận thù và dối dang
ta còm lưng khiên những thứ viễn vông
chất đầy đầu óc
còn đôi mắt
như kẻ mù lòa
trái tim thì nóng rang khói lửa
theo nhịp độ chiến tranh leo thang
chiến tranh còn mang nhiều khả năng chế ngự
các ước mơ biến mất
mọi hy vọng tiêu tan
trong lòng sôi sục hờn căm
của một loại thú hoang say máu.
đôi tay chỉ biết bóp cò nhả đạn
nếu không, ta sẽ bị anh em bên kia bắn bỏ
chỉ có một con đường, không chọn lựa
ngụp lặn trong mù mịt chiến tranh
ngày cứ thế trôi đi
buổi sáng tảo thanh
buổi chiều phòng ngự
buổi tối kích đêm
một ngày khói lửa triền miên
ụp lên đầu người lính trận
tình yêu không còn chổ đứng
chỉ có nước mắt khóc cho bạn bè nằm xuống
chỉ có những giọt mồ hôi vượt suối băng rừng
chỉ còn nhọc nhằn đeo mãi trên lưng
chỉ còn đợi tới phiên mình tử trận
người lính Việt Nam nhỏ nhoi thấp hèn
miệng câm như hến
u uất đè trên thân phận
oán hờn đầy trong đôi mắt điêu linh
những chờ mong của mẹ hằng đêm
đến bàn thờ cầu xin trời phật
đôi mắt vợ hiền vò võ đêm ngày
như theo từng bước chân người ngoài mặt trận
các anh em của ta
tay súng đôi khi run lên
lòng đôi khi chùng xuống
chờ ngày hòa bình đến
dài cổ vẫn chẳng thấy đâu
tất cả đều ngoảnh mặt làm ngơ
tất cả đều quay lưng chổ khác
chúa phật lặng câm
thần linh trốn chạy
trên đầu ta mưa sa tối mặt
những đêm kinh hoàng, những ngày thất tán
những trận động kinh liên hồi thất đảm
cứ hối hả trút xuống đầu anh em
ôi, những ngày sống với chiến tranh
là những ngày sống trong địa ngục
các anh em của ta
những người ngoài mặt trận
cứ vui, cứ sống
cứ ăn, cứ thở
không việc gì phải lo, không việc gì phải sợ
sống chết số trời, kêu ai nấy dạ
mà có lỡ tới phiên mình cũng vui vẻ ra đi
sẽ được “Tổ Quốc Ghi Ơn”
trên nắp quan tài được phủ cờ vàng
(cho khỏi lộn màu cờ đỏ bên kia chiến tuyến)
nghe quân nhạc rôm rả thổi kèn truy điệu
thấy bà con đến nhà phúng điếu
có thể được chôn ở nghĩa trang quân đội
đêm đêm nhìn tượng “Thương Tiếc” ngồi suy tư
không sợ cô đơn vì chung quanh có chúng bạn
cùng màu cờ sắc áo như mình
hỡi người lính miền Nam
đừng tiếc thân, vì tất cả đã sẳn sàng
có người chăm lo hậu sự
có nhà thờ đưa người về với chúa
có chùa đưa người đến tây phương
ta cũng có người yêu
để mỗi lần về phép đưa nhau dạo phố
người yêu ta bé nhỏ
làm sao em hiểu được
nỗi buồn đục khoắt trong ta
nên không nói được với em lời tự tình tha thiết
vì mỗi lần hôn nhau, ta thấy mình dối gian
ta không nói được
cái chết đang rập rình
như quả táo trong vườn sắp rụng
nỗi khổ của người ra mặt trận
đang đứng giữa lằn ranh tử sinh
ta không muốn em sớm trở thành quả phụ
đầu đội khăn sô đi nhận xác chồng
ta muốn em mãi là người tình
mãi mãi là người tình
đến khi ta nhắm mắt.
nhưng nào em đâu có biết
những nghịch lý của cuộc đời
dạy cho ta lặng thinh khi đối mặt
chiến tranh ngùn ngụt lan nhanh
ta có thể may mắn nhiều lần thoát chết
nhưng cũng sẽ có một lần
chỉ một lần thôi, ai biết được
đủ giủ sổ cuộc đời.
ta sống trong lòng chiến tranh
ngao ngán, ê chề
làm sao thắng được khi lòng người bất định
hỡi những người anh em bên kia
sao hăng quá?
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 4, 2009
đi dự đám giỗ
nhà thơ Vũ Hữu Định tại Đà Nẵng
(16 tháng giêng, mậu tý – 2008)*
Phan Xuân Sinh
nghe ông khi xưa chết vì say
ngày giỗ ông, ghé qua (bưng rượu tới)
ta cảm ông như người tri kỷ
mời ông một chung để tỏ lòng thành
thơ ông xưa nay, đã lừng danh
cơm áo, chẳng làm nên tích sự
sống bạt mạng coi đời nhỏ bé
cái văn chương mới đáng ngàn cân
ông chọn cho mình một chỗ dấn thân
như “người khách lạ đi lên đi xuống”**
thơ và rượu nổi đình nổi đám
hai thứ nầy, nó quật ông quay
trên bàn rượu ngất ngưởng cơn say
đời khiến ông trầm trầy trầm trật
vẫn cố tật chiều say tối xỉn
đắm mình sâu qua mấy cuộc chơi
câu thơ ông trăn trở với đời
có chút gì như lời gửi gắm
ta cũng như ông nhìn quanh ngán ngẫm
ông chết vì say, ta lụy vì tình
mấy đứa làm thơ coi nhẹ hiển vinh
tình với rượu toàn đồ bá láp
vẫn cứ nhào vô đưa đầu chịu trận
mới hay mình làm con thiêu thân
hơn ba chục năm quê cũ dừng chân
ta thấy thấm một đời lưu lạc
trể mất không cùng ông đối ẩm
tìm đâu ra người trải chiếu cụng ly?
khấp đầu lạy ông từ tạ ra đi
ta kẻ vong thân nặng lòng cố xứ
như ngựa Hồ quay đầu nghoảnh lại
ôm lòng đau nỗi nhớ cố hương
ông yên vị một giấc nghê thường
giũ áo một đời thơ mãn hạn
chén rượu, cây hương, xin ông thưởng lảm
có hiển linh, nhận chút lòng nầy
Đà nẵng, 23-02-2008
* Cùng đi dự đám giỗ tại Đà Nẵng với các nhà thơ: Nguyễn Đốc, Phạm Ngọc Lư, và họa sĩ Xuân Sơn.
** Câu thơ của Vũ Hữu Định
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 4, 2009
gặp lại người xưa
tăng S…
Phan Xuân Sinh
em đến thăm, như người khách lạ
e ngại rụt rè của thủa xưa xa
ta thì cứ ấp a ấp úng
hơn bốn chục năm, nhân ngãi như “tình già”
ta chẳng có cái đuôi khi liếc mắt
như cụ Phan Khôi trong đêm mưa
chỉ ngậm ngùi một thời trôi mất
tình nằm yên, tình lung linh sao khuya
hai đứa cứ bạt ngàn theo cơm áo
em tất bật hiu hắt chuyện chồng con
ta quần quật xứ người lận đận
những buồn vui theo vận mệnh sống còn
khi rời xa, tưởng chừng như chết mất
mà bốn chục năm sau cứ y nguyên
vẫn sống, vẫn ăn và vẫn ngủ
đời cứ trôi dù sóng vỗ mạng thuyền
nhìn nhau “hai mái đầu đã bạc”*
da nhăn nheo tàn phá dung nhan
chỉ còn nhau long lanh đôi mắt
nằm bên trong “đôi kính lão”, thời gian
còn lại cái gì cho ngày xưa ấy
vẫn giữ cho nhau bằng một tấm lòng
ta làm thân bọt bèo trôi dạt
về đây như nước gặp bến sông
cám ơn em, ân tình kia đã cũ
vẫn dậy lên một chút mùi hương
vẫn thấy lòng vui theo biến động
dù trong ta ngăn cách như “sông tương”
ngày về lại Đà Nẵng, 11-2-2008
Phan xuân Sinh
* thơ “Tình Già” của Phan Khôi
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 4, 2009
xin đừng hỏi
Phan Xuân Sinh
ngồi trên đồi cao, gió lồng lộng rít qua
ngọn cuồng phong xoáy tối mày tối mặt
ôi đời lính vờn quanh sống chết
chỉ mơ ngày về giũ áo phong sương
mơ một ngày thật sự bình thường
thong thả cùng em đi bát phố
cái mơ đơn thuần sao quá khó
còn hơn người xưa đội đá vá trời
ta chờ hòa bình cũng muốn hụt hơi
giống như em đang chờ ngày cưới
hình như chờ mong nằm ngoài tay với
của những người vò võ thâu đêm
ở đây mỗi ngày chẳng có bình yên
súng đạn hăm he, giết người hàng loạt
mạng sống của ta.Thôi đành phó thác
cái hên xui nằm giữa số phần
những thằng lính như kiếp thiêu thân
cứ cắm đầu nhào vô biển lửa
thì xin em đừng bao giờ hỏi
khi nào về dạo phố cùng em
Núi Quế , 28.02.1972
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 4, 2009
điểm danh
Phan Xuân Sinh
sáng thức dậy, biết mình còn sống
đêm qua pháo cứ dội liên hồi
mẹ kiếp, sống giữa triền sinh tử
thân mỏng manh như sợi tơ trời
chạy ra ngoài đánh răng rửa mặt
nén bóp chân tay, còn dính thân người
nhìn thấy anh em trong hầm trú ẩn
nghe lao xao chen lẫn tiếng cười
hãy ăn uống vui đùa thỏa thích
chiến tranh nầy như một một cuộc chơi
có lo lắm cũng không sao tránh được
có vùi thây cũng chỉ tại số trời
thôi ta cũng phải làm phận sự
gọi máy cho đại bàng báo cáo điểm danh
mấy chục thằng vẫn còn khiển dụng
mấy chục thằng còn sống nhăn răng
Núi Quế tháng 2/1972
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 4, 2009
dứng trên bến đò Cẩm Hà
Phan Xuân Sinh
cũng dòng sông nầy, trôi qua tuổi nhỏ
trên bến sông đứng đợi đò sang
ta mơ cầm cờ lau phất trận
ta mơ làm người tuổi nhỏ anh hùng
bây giờ đứng đây nhìn dòng sông chảy
nhìn quê ta chìm dưới tầm đạn bay
nhìn anh em đánh nhau trối chết
dành dựt nhau tấc đất quê hương nầy
anh hùng mà chi giũa thời mạt vận
giữa cái thời huynh đệ tương tàn
súng ống thay cho lời tình tự
đạn, pháo. Thay cho tiếng thì thâm
ta thấy dòng sông sôi lên uất ức
ta thấy ta ngập mặt tủi hờn
ta đứng bên nầy sông. Bất lực
nhìn bên kia ủ rủ. Người thân
01/5/1972
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »
Posted by phanxuansinh trên Tháng Sáu 4, 2009
khúc ca lạc dương
Phan Xuân Sinh
khi xưa ta cũng hào hoa
khi xưa em cũng mặng mà tiểu thơ
xênh xang xiêm áo trông chờ
tóc che mắt ngọc bên bờ Lạc Dương
mà nay tráng sĩ cùng đường
chống gươm nghe khúc cung thương gảy hoài
đêm vò vỏ nhìn trăng soi
nửa em ôm ấp, nửa ngoài nhạn môn
trông chờ nhạt lớp phấn son
bóng ai qua ải bụi còn chân mây
dựa lưng vách, mái hiên tây
mắt mòn mỏi đợi những ngày xót xa
người chinh phu biệt quan hà
buồn trăng thiếu phụ mắt nhòa lệ tuông.
Tổng Y Viện Duy Tân 15/6/1972
Posted in THƠ MỚI | Leave a Comment »