Đứng Dưới Trời Đổ Nát của Phan Xuân Sinh
Người viết: Nguyễn Mạnh Trinh
Có những giờ khắc, tôi buồn ghê gớm. Ă tuổi vừa bắt đầu già, và chớm hiểu lẽ mất còn của trời đất, bỗng dưng thấy đời vô vị. Mọi ngày như mọi ngày, với tôi, nhịp nhanh nhưng chậm rãi. Nhanh, như vòng quay cơm áo tối mặt, lầm lũi buổi sớm, mù mịt giấc chiều. Chậm rãi, như đời buồn tênh, cứ hoài hoài đánh một nhịp. Ngày tháng ấy, trí óc dường xơ cứng lại, và cuộc đời đông đặc trong một môi trường thiếu dưỡng khí, đè nặng, ngạt thở…